- Địch và Ta -
Vợ là "địch", bồ bịch là “ta”
Đám cưới đám ma, thì đi với địch
Party, du lịch - thì đi với “ta”
Chiến sự xảy ra, thì về với địch
Ở trong lòng địch, vẫn hướng về "ta"
Hết tiền xa hoa, tìm về với địch
Chờ túi chắc nịch, sẽ lại thăm “ta”
Cuộc sống xa hoa, dại gì cho địch
Những điều tốt đẹp, dành hết cho “ta”
Lời lẽ chua ngoa, dành luôn cho địch
Những câu êm đẹp, để nói cùng “ta”
Lỡ gặp phiền hà: về ngay với địch
Nhớ cười khúc khích, lại mau tìm “ta”
Khi bệnh trầm kha, bên ta là địch.
Qua cơn nguy kịch, quay lại tìm “ta”
Giây phút ‘trăng hoa’, mà ta cho địch
Cảm thấy chán mệt, hơn khi cho “ta”
Thất thế xuống đà, mau về tìm địch
Chờ khi thăng tiến, quay lại tìm “ta”
Khi “ta” bỏ ta, lại về với địch.
Đêm nằm bên địch, mơ tưởng về “ta”
Mở mắt tỉnh ra, cạnh ta là địch
Cuộc đời quá mệt - vì địch, vì “ta”.
Âu yếm mặn mà, ta không cho địch
Khi nào cơ cực, “ta” lại bỏ ta
Lòng thấy xót xa, quay về tìm địch
Nhưng đã không kịp, địch cũng bỏ ta
Giờ ngẫm nghĩ ra, hận “ta”, thương địch
Cuộc đời đã hết, vì địch bỏ ta
Bài học rút ra: Vì “ta” mất địch
Nếu không muốn mệt, đừng nên có “ta”
Đời vẫn thăng hoa, khi ta còn địch.
THƠ VUI ĐỊNH NGHĨA VỀ CHỒNG
Thơ: Đỗ Xuân
Chồng là trụ cột trong nhà
Chồng là một vị đại gia rất ngầu
Chồng là một đấng mày râu
Chồng là ông cố vợ hầu quanh năm
Chồng như là ánh trăng rằm
Lúc mờ lúc tỏ - khi chăm - khi lười
Rượu vào thì rất là tươi
Không rượu thì tưởng đâu người không xương
Vợ mình thì rất tầm thường
Vợ người thì bảo : "Dễ thương quá trời"
Vợ nhờ thì bảo : "Bận rồi"
Gái chưa hỏi đã : "Để tôi giúp nào"
Chồng luôn thuộc đẳng cấp cao
Còn vợ thì chẳng khác nào ôsin
Chồng luôn là một cánh chim
Bay nhảy khắp chốn để tìm gái ngoan
Vợ bay thì bảo "l-ăng loàn"
Ở yên trong bếp lo toan việc nhà
Chăm chồng như thể bố già
Nếu không được thế cả nhà không yên
Nếu chồng không kiếm ra tiền
Vỗ ngực chồng bảo : "Không phiền đến cô"
Còn nếu kiếm được nhiều đô
Đảm bảo sẽ có nhiều bồ để bao
Với gái thì rất ngọt ngào
Với vợ động tý là tao với mày
Từ xưa cho chí đến nay
Chồng luôn là một "thợ cày" tinh vi
Ở nhà " cày " hỏng bất kỳ
Nhưng sang hàng xóm "cày" phi ầm ầm..^^
THƠ HÀI HƯỚC ĐỊNH NGHĨ VỀ CHỒNG
Trả lờiXóaThơ: Trần Can
Lâu nay mấy lão đàn ông
Định nghĩa về vợ thật không ra gì
Chị đây buồn quá lắm đi
Tìm cách đối lại dại gì chịu oan
Đàn bà phụ nữ thật ngoan
Cớ sao phải chịu tiếng oan suốt đời
Hôm nay chị mới ra nhời
Vỗ vào mồm mép mấy người đàn ông
----------------------
Chồng như thể một dòng sông
Yêu bao nhiêu vợ cũng không thấy thừa
Ban đêm chỉ thích cày bừa
Cày xong chỏng vó kéo cưa cả ngày
Tỉnh dậy lại thích akay
Uống xong một lít nói ngay vẫn thèm
Ra đường nhìn lén các em
Hót gơ dài cẳng còn đòi bám theo
Về nhà chê vợ giống mèo
Quanh năm lam lũ B...teo mất rồi
Chồng sang hàng xóm ngồi chơi
Chồng họ đi vắng chực mơi vợ người
Chồng là một kiếp sống lười
Làm việc thì ít rong chơi daif dài
Chồng cậy có một củ khoai
Lại khoe còn nữa những hai quả cà
Suốt ngày chê vợ mình già
Khen cô hàng xóm sao mà thật xinh
Xấu- xinh cũng vợ của mình
Cớ sao chồng lại đem trình lên "phây"
2 năm quần áo chẳng thay
Nếu vợ có nhắc bảo: ngày 8- 3
Vợ mình thì chẳng tặng hoa
Chồng chỉ v-ụng tr-ộm tặng em chân dài
Đêm đêm bắt vợ trả bài
Một nháy chưa đủ bắt hai nháy liền
Hàng ngày vợ bảo thiếu tiền
Lặng thinh chẳng nói rồi liền bỏ đi
Bảo rằng vợ xấu điều gì......?
Làm thơ định nghĩa vợ rồi bêu rêu
Đàn ông kia đẹp bấy nhiêu ... ?..!
Hôm nay định nghĩa để bêu các chàng.
THƠ VUI ĐỊNH NGHĨA VỀ VỢ
Trả lờiXóaThơ: Nam Thắng Khánh Chung
Vợ không phải mẹ của mình
Ru cho mình ngủ đút mình miếng ăn
Đêm lạnh vợ chẳng đắp chăn
Sáng dậy chẳng thể đưa khăn cho mình
Vợ chẳng phải là người tình
Trẻ trung duyên dáng mặt xinh chân dài
Nhẹ nhàng lời nói thảo mai
Ra ngoài sắc sảo có tài tự tin
Vợ cũng không phải ô sin
Tháng đưa tiền để không nhìn đến con
Công việc phải làm cho tròn
Làm tốt được thưởng lỗi còn trừ lương
Vợ là người bạn thân thương
Cùng nhau sướng khổ đoạn đường nhân gian
Sẻ chia ngày tháng gian nan
Tình vơi xuống bớt nghĩa càng dày thêm
Vợ là ánh trăng trong đêm
Trăng soi giếng ngọc êm đềm canh thâu
Dịu lòng ta lúc buồn đau
Bóng l.ồng đáy nước bên nhau không rời
Vợ là ánh nắng rạng ngời
Ban mai chiếu sáng đất trời muôn phương
Ấm tim ta lúc đoạn trường
Hoàng hôn nắng tắt nhớ thương vô vàn
Vợ là rừng thẳm đại ngàn
Cây cao bóng mát xanh tràn chân mây
Nương thân ta lúc đọa đầy
Lá rơi nuôi đất tán dày chắn giông
Vợ là biển cả mênh mông
Bạc đầu con sóng ngóng trông thuyền về
Nâng hồn ta lúc ê chề
Tràn lên bờ cát nguyện thề không xa
Bao nhiêu định nghĩa "vợ là ..."
Chẳng bằng một tiếng "vợ à vợ ơi ..."
Thơ hay ý đẹp bao lời
Chẳng bằng một tiếng "vợ ơi vợ à ..."